Nguồn tin: KTSG, 4/4/2007
Ngày cập nhật:
4/4/2007
Trước đây ngư dân thường đặt lưới ghẹ ở ven bãi biển hoặc ngoài khơi xa. Hiện nay, với những chiếc rập “tối tân”, họ có thể khai thác không chỉ có ghẹ mà còn cả các loại cá cũng như mực...
Xóm rập ghẹ nằm trên quốc lộ 80, thuộc ấp Rạch Núi, xã Thuận Yên, cách thị xã Hà Tiên (Kiên Giang) chừng 5 cây số. Nằm xen giữa những căn nhà khang trang là những căn nhà mái lá tạm bợ của những người lấy nghề đi biển làm kế sinh nhai. Họ đã làm nghề này từ khi còn nhỏ, theo nghiệp cha anh để kiếm sống qua ngày.
Một ngày làm việc của dân rập ghẹ bắt đầu vào lúc 4-5 giờ sáng. Trong ánh sáng đèn điện, họ mang cá mồi, rập, mái chèo (hoặc máy nổ) cùng cơm nước xuống ghe. Tay chèo khoắng nước ra khơi trong ánh sáng lờ mờ của bình minh. Sóng đập mạn xuồng nhè nhẹ như lời ru, lời chúc tụng một ngày làm ăn đạt kết quả như mong muốn. Khi ghe đã xa bờ, giữa muôn trùng sóng nước, họ bắt đầu thả rập xuống biển.
Ông Đinh Văn Tươi, 54 tuổi, cho biết: “Ghe máy thì có khoảng 500 rập, bỏ rập nơi mực nước sâu 5 mét. Còn ghe chèo như của tui thì có 200 rập, bỏ ở mực nước sâu 3 mét. Thường, chúng tôi đi rập ghẹ ở hòn Tre, từ nhà tới đó chừng một tiếng rưỡi. Đây là nơi có nhiều ghẹ bự”. Là người đã có thâm niên 40 năm theo nghề, ông Tươi cũng như các bạn nghề biết “lằn”, “lối” để thả rập ở nơi có nhiều ghẹ. Ông nói: “Bãi bùn, bãi rạp tụi tui đều đánh ráo nếu quan sát thấy dấu hiệu có ghẹ. Dỡ thử một vài rập là biết ngay trúng hay thất. Trúng thì mình “thọt” vô. Nếu lằn ngoài thất thì mình đưa vô trong. Nhược bằng lằn trong thất thì mình đưa ra ngoài. Dễ ợt!”.
Anh Trương Minh Đường, 25 tuổi, có năm năm làm nghề rập ghẹ, cho biết thêm: “Ở đây có chừng 50 hộ làm nghề. Đặt rập cứ một giác (4 tiếng đồng hồ) là đi thăm một lần. Đi từ tang tảng sáng cho tới chập choạng tối mới trở về. Ghẹ bỏ cho vựa, còn cá và mực để ăn trong gia đình”. Ông Tươi nói: “Ghẹ tụi tui bắt bất kể con lớn con nhỏ, về bỏ vựa. Con lớn thì họ luộc lấy thịt còn vỏ làm phân bón. Con nhỏ cũng bỏ làm phân”. Thật là lãng phí và tận diệt nguồn tài nguyên thiên nhiên quý giá. Nghe chúng tôi trách, anh Đường cười: “Đúng là vậy, nhưng mình không bắt người khác cũng “tàn sát” chẳng nương tay!”. Chính vì vậy mà họ mới nhập rập về, bỏ nghề giăng lưới ghẹ.
Không biết nỗi buồn trong lòng tôi, anh Nguyễn Văn Tài, 36 tuổi, còn phấn khởi khoe: “Rập được làm bằng lưới thép, có chiều dài 4 tấc, chiều ngang 3 tấc rưỡi, chiều cao 3 tấc. Loại này nước mình không có, phải nhập từ Campuchia, họ làm theo kiểu của Thái Lan. Sướng một cái là đặt rập chắc chắn dính bất kể loại ghẹ nào, dính luôn cá và mực nữa. Không sót một “em” !”... Câu chuyện ngày càng rôm rả, chúng tôi đề nghị mấy anh “nhường” cho một ít ghẹ cùng nhậu chơi. Anh Tài cười như mếu: “Ghẹ rập về tụi tui bán cho vựa hết ráo. Ngày nào trúng, được 20-30 ký. Bán cho vựa ghẹ loại 2 được 45.000 đồng/ký, ghẹ loại 3 thì 20.000 đồng/ký, còn ghẹ cu li (dùng làm thức ăn gia súc hoặc phân bón) có 5.000 đồng/ký. Mấy anh qua bên vựa mua đi, cách mấy căn thôi”. Vựa chẳng còn con nào, ông chủ đang ăn cơm chiều, nói: “Mấy chú chạy tới đầu cầu phao có vựa oxy mà mua”. Chủ vựa oxy là cô gái trẻ, đẹp, son phấn, tươi tắn nói chắc giá: “75.000 đồng một ký”.
Những con ghẹ vừa luộc chín dọn ra mâm, ông Tươi, anh Đường và anh Tài cùng mời chúng tôi “nhập tiệc”. Bàn gỗ tuềnh toàng bày trên nền cát ngay sát bờ biển. Tiếng sóng nhè nhẹ vỗ bờ, ngoài xa kia, biển xanh ngăn ngắt tới chân trời. Anh Tài lột yếm, bóc bỏ mu, phổi ghẹ, đưa cho tôi rồi nói: “Ghẹ tối trời có trứng vàng hươm, ngon lắm!”. Tôi cầm con ghẹ nhỏ cỡ nắm tay, bần thần: “Con chút xíu vầy mà cũng có gạch!”. Anh Đường cười ha hả: “Trời ơi ghẹ loại nhứt đó nghe củ (tiếng Tiều, có nghĩa là cậu). Mười ba con cân nặng 1 ký”.
Trưa bữa sau, địa phương tổ chức chiêu đãi ở Mũi Nai. Tôi đã được thưởng thức hải sản, và bần thần nhìn mấy con ghẹ nhỏ như vầy ửng sắc đỏ nằm trong dĩa. Bấy giờ tôi nghĩ: “Sao mà “bèo” quá vậy!” vì liên tưởng tới những con ghẹ mà tôi đã từng được thưởng thức lần đầu tiên ở thị trấn Hà Tiên hồi những năm 1990. Đó là những con ghẹ to bằng bàn tay, mấy cái ngoe của nó dám lớn hơn càng con ghẹ này. Còn trứng thì không phải có chút xíu như vầy đâu, mà là một đùm tràn ra cả yếm. Những giề trứng vàng hươm hồi “nẳm” đã hấp dẫn tôi ăn liên tục khiến các bạn ngồi bên cười và khuyên đừng ăn nhiều, say máu ngà... chết!
Tôi kể câu chuyện cho các bạn rập ghẹ nghe, họ cười thích thú: “Không phải say chết mà vì họ không muốn củ ăn hết món ngon đó thôi!”. Bây giờ dù là ghẹ loại nhứt nhưng so với con ghẹ của mười bảy năm trước, chúng chỉ là ghẹ “nhí” mà thôi. Đùm trứng của mỗi con tuy cũng béo bùi, thịt của chúng cũng ngọt và có mùi đặc trưng nhưng ăn không “đã” bằng những con ghẹ của ngày trước. Anh Tài nâng ly rượu đục ngầu lên nốc một hơi cạn, nói một cách cảm khái: “Nghề đi biển, hễ về tới nhà là nhậu. Đi biển coi vậy mà mau tối lắm nghen. Nghiệt nhất là ở nhà sao thấy trời lâu tối quá!”. Anh Tài cười phụ họa: “Cái túi xẹp lép làm gì không thấy lâu tối. Đi biển làm công việc liên miên, ngoảnh qua ngoảnh lại thì sụp mặt trời rồi. Một chuyến biển “bậy bạ” cũng kiếm được 100.000 đồng. Còn ngày nào trúng mánh thì 500.000- 600.000 đồng cũng có”. “Vậy thì giàu mấy hồi, sao nhà cửa xập xệ như vầy?”, tôi đớ người hỏi. Anh Đường cười chua chát: “Lớn thuyền lớn sóng củ ơi. Tiền bữa trúng đắp cho bữa thất, rồi còn tiền xăng nhớt, bạn chài, nhất là những ngày biển động nằm chèo queo ở nhà chỉ có “ma rốc” (móc ra) thì làm sao mà khá cho được!”. Anh Tươi ho sù sụ, nói đứt quãng: “Như tui nè, mới bây nhiêu tuổi mà đã quặt quà quặt quại. Tàn ác của nghề đi biển rập ghẹ đó!”.
Bóng đêm phủ nhòe khắp vườn cây. Biển sau nhà tối mờ mờ trong ánh điện chập chờn của một vài nhà hắt ra. Bóng đêm đã phủ trùm khắp xóm rập ghẹ. Mấy ngư phủ chuẩn bị đi ngủ để ngày mai thức sớm cho một chuyến ra khơi mới. Họ sẽ sống với sóng nước, với các đảo xa.
Phù Sa Lộc
- Kỹ thuật nuôi tôm, nuôi cá, phòng trị bệnh tôm, cá và các loại thủy sản khác
Các tin chế biến, xuất nhập khẩu thủy hải sản khác:
Các tin cũ: năm 2013 | 2012 | 2011 | 2010 | 2009 | 2008 | 2007:
1
2
3
4
5
6
7
8
9
10
11
12
13
14
15
16
17
18
19
20
21
22
23
24
25
26
27
28
29
30
31
32
33
34
35
36
37
38
39
40
41
42
43
44
45
46
47
48
49
50
51
52
53
54
55
56
57
58
59
60
61
62
63
64
65
66
67
68
69
70
71
72
73
74
75
76
77
78
79
80
81
82
83
84
85
86
87
88
89
90
91
92
93
94
95
96
97
98
99
100
101
102
103
104
105
106
107
108
109
110
111
112
113
114
115
116
117
118
119
120
121
122
123
124
125
126
127
128
129
130
131
132
133
134
135
136
137
138
139
140
141
142
143
144
145
146
147
148
149
150
151
152
153
154
155
156
157
158
159
160
161
162
163
164
165
166
167
168
169
170
171
172
173
174
175
176
177
178
179
180
181
182
183
184
185
186
187
188
189
190
191
192
193
194
195
196
197
198
199
200
201
202
203
204
205
206
207
208
209
210
211
212
213
214
215
216
217
218
219
220
221
222
223
224
225
226
227
228
229
230
231
232
233
234
235
236
237
238
239
240
241
242
243
244
245
246
247
248
249
250
251
252
253
254
255
256
257
258
259
260
261
262
263
264
265
266
267
268
269
270
271
272
273
274
275
276
277
278
279
280
281
282
283
284
285
286
287
288
289
290
291
292
293
294
295
296
297
298
299
300
301
302
303
304
305
306
307
308
309
310
311
312
313
314
315
316
317
318
319
320
321
322
323
Bệnh phân trắng không làm tôm chết nhanh và chết hàng loạt như bệnh đốm trắng hay bệnh gan tụy cấp, nhưng nếu không khống chế sẽ gây ra những thiệt hại to lớn cho người nuôi tôm...
Thông tin nông nghiệp, nuôi trồng thủy sản, nuôi trồng, kỹ thuật, chế biến, nông sản, trồng trọt, chăn nuôi, thị trường, nuôi tôm, nuôi cá, gia súc, gia cầm, việc làm, mua bán, vật tư thiết bị, môi trường, phân bón, thuốc bảo bệ thực vật, thuốc trừ sâu, thức ăn thủy sản, thức ăn chăn nuôi, cây ăn quả, cây công nghiệp, cây hoa màu, cây lương thực, cây hoa cảnh, cây thuốc, dược liệu, sinh vật cảnh, phong lan, nông thôn, nông dân, giải trí. All of aquaculture, agriculture, seafood and aquarium: technology, market, services, information and news.